Niềm tin của Đức Maria và nỗi sợ hãi của nhân loại



LỄ ĐỨC MARIA VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (Lc 1,26–38)

Vào tháng thứ sáu, sứ thần Gabriel được Thiên Chúa sai đến một thành miền Galilê, gọi là Nadarét, đến với một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giuse, thuộc dòng dõi vua Đavít. Trinh nữ ấy tên là Maria.

Sứ thần vào nhà và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” Nghe lời ấy, bà bối rối và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì. Sứ thần liền thưa: “Thưa bà Maria, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai và đặt tên là Giêsu…”.

Bà Maria nói với sứ thần: “Việc ấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng?” Sứ thần đáp: “Chúa Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà… và Đấng sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa.” Rồi sứ thần thêm: “Kìa bà Êlisabét… tuy già nua mà cũng đang cưu mang một người con trai… vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

Bấy giờ bà Maria nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin xảy ra cho tôi như lời sứ thần nói”. Rồi sứ thần từ biệt ra đi.

Suy niệm

Hôm nay Giáo Hội hân hoan cử hành lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm, một mầu nhiệm nói lên vẻ đẹp tinh tuyền mà Thiên Chúa đã chuẩn bị cho Mẹ ngay từ giây phút đầu tiên hiện hữu. Nhưng hơn một đặc ân, mầu nhiệm này còn là ánh sáng giúp chúng ta hiểu cách Thiên Chúa bước vào lịch sử: Người chọn những điều nhỏ bé, những nơi tưởng chừng chẳng thể phát sinh điều gì lớn lao, để thực hiện chương trình cứu độ của Người. Khi nhìn lên Mẹ, chúng ta khám phá không chỉ vẻ đẹp của ân sủng, nhưng còn thấy nơi Mẹ hình ảnh trọn vẹn của niềm tin, niềm tin vượt thắng nỗi sợ vốn đè nặng trên nhân loại chúng ta.

Trình thuật Truyền Tin trong Tin Mừng Luca mở ra cho chúng ta một ánh sáng đặc biệt khi được đặt giữa hai biến cố: việc thụ thai lạ lùng của bà Êlisabét và lời chào đầy ân sủng dành cho Đức Maria. Ngay từ câu đầu, thánh Luca cho biết mọi sự diễn ra “vào tháng thứ sáu”, tức sáu tháng từ lúc Gioan Tẩy Giả được cưu mang. Và câu chuyện cũng kết thúc bằng chính lời nhắc đến bà Êlisabét: “người thiên hạ cho là hiếm hoi, nay đã có thai được sáu tháng. Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được”.

Sự kiện ấy chính là chiếc khung cho toàn bộ biến cố Truyền Tin. Thiên Chúa lấy một chuyện tưởng như “không thể xảy ra” để nói với Maria rằng Người vẫn luôn làm điều mới, vẫn luôn mở lối nơi con người chỉ thấy bế tắc. Cả dân Israel đã bao lần đứng trước những điều “không thể”: không thể thoát khỏi Ai Cập, không thể vượt qua Biển Đỏ, không thể sống giữa sa mạc, không thể được tha thứ. Và đời người chúng ta cũng đầy những “không thể”: không thể bắt đầu lại, không thể tin thêm lần nữa, không thể vượt qua vết thương hay nỗi sợ kéo dài trong lòng. Nhân loại luôn bị ám ảnh bởi những giới hạn, bởi cảm giác bất lực, bởi nỗi sợ bản thân không còn có gì để dâng về phía Thiên Chúa. Chính nỗi sợ này làm cho chúng ta “trở nên son sẻ”, như bà Êlisabét trong lời của thiên sứ.

Nhưng điều ấy lại bị đảo ngược, vì “Thiên Chúa có thể làm điều con người không thể”. Và chính kinh nghiệm ấy mở lối cho lời thưa của Đức Maria. Mẹ cũng sợ: “Mẹ bối rối và tự hỏi lời chào ấy có nghĩa gì.” Mẹ cũng đặt câu hỏi: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào?” Nhưng khác với chúng ta, nơi Maria có một điều vượt lên trên mọi sợ hãi: một niềm tin trọn vẹn vào lời Thiên Chúa. Mẹ không hỏi “tại sao”, Mẹ chỉ hỏi “như thế nào”, nghĩa là Mẹ để Thiên Chúa hành động, và sẵn sàng cộng tác. Khi thiên sứ nói với Mẹ rằng Thiên Chúa đã làm điều không thể nơi Êlisabét, Mẹ hiểu rằng Thiên Chúa đang mở ra một khởi đầu mới, và Mẹ thưa “Xin vâng”. Niềm tin của Mẹ là cánh cửa để Đấng Cứu Thế đi vào lịch sử nhân loại.

Điều kỳ lạ là Thiên Chúa không đến tại Giêrusalem, không xuất hiện trong đền thờ, không chọn người quyền lực. Người chọn Nazareth, một nơi nhỏ bé, không tên tuổi. Ngay tại nơi bị xem là chẳng thể xuất hiện điều lớn lao, Thiên Chúa đã làm điều vĩ đại nhất. Chính nét ấy làm chúng ta hiểu ý nghĩa sâu xa của lễ Mẹ Vô Nhiễm: Thiên Chúa chuẩn bị cho Con của mình một nơi cư ngụ hoàn toàn tinh tuyền; nhưng Người cũng cho thấy Người thích bắt đầu từ những gì khiêm tốn, nhỏ bé và âm thầm. Sự tinh tuyền của Mẹ không phải chỉ là một đặc ân, nhưng là sự tự do hoàn toàn trước nỗi sợ hãi, sự tự do để tin, để mở lòng, để cộng tác.

Hôm nay, khi cử hành mầu nhiệm Vô Nhiễm Nguyên Tội, chúng ta không chỉ chiêm ngắm vẻ đẹp của Mẹ, nhưng còn đối diện với chính nỗi sợ trong đời mình: nỗi sợ thay đổi, nỗi sợ bắt đầu lại, nỗi sợ rằng đời mình quá nhỏ bé và bất xứng để Thiên Chúa có thể làm điều gì đó mới mẻ. Nếu Mẹ Maria đã nghe câu “Đừng sợ”, thì mỗi chúng ta cũng đang được nghe chính câu ấy. Và nếu nơi một người phụ nữ khiêm hạ và một ngôi làng nhỏ bé Thiên Chúa đã làm điều kỳ diệu nhất, thì chắc chắn Người cũng có thể làm điều mới trong cuộc đời ta, miễn là ta dám để cho Người hành động.

Ngày hôm nay, chúng ta không chỉ ca tụng Mẹ. Chúng ta được mời gọi học theo Mẹ. Học điều gì? Học sống nhỏ bé; Học tin khi sự việc vượt quá hiểu biết; Học can đảm trước nỗi sợ; Học biết mở lòng cho Thánh Thần; Học để Thiên Chúa hành động theo cách của Ngài; Học nói “xin vâng” trong từng biến cố thường nhật. Khi ta sống như Mẹ, ta bước vào con đường chữa lành của Thiên Chúa.

Xin Mẹ Vô Nhiễm giúp chúng ta biết thưa “xin vâng” trong chính hoàn cảnh hiện tại của mình. Xin Mẹ giải thoát chúng ta khỏi nỗi sợ ngăn cản ta tin tưởng. Và xin cho chúng ta, giống như Mẹ, trở nên nơi Thiên Chúa có thể bước vào và làm điều không thể nơi chính cuộc đời mình.

G. Võ Tá Hoàng
Mới hơn Cũ hơn