Đồi kia mình Mẹ gió mưa,
Từ khi đất nước vẫn chưa hòa bình.
Mẹ nhìn năm tháng chiến chinh,
Chở che con khỏi lửa binh giặc thù.
Thời gian thấm thoát mấy thu,
Vẫn mình Mẹ đứng gió vu vi buồn.
Bình minh cho tới chiều buông,
Ngày mưa tháng nắng Mẹ luôn ngóng chờ.
Dạt dào tình Mẹ vô bờ,
Thứ tha lầm lỗi hững hờ bấy lâu.
Mãi mê chưa muốn quay đầu,
Khiến cho Mẹ phải thêm sầu vì con.
Chờ con Mẹ quá mỏi mòn,
Dưới chân Mẹ đá cũng mòn theo đi.
Đường đời xa có mấy khi,
Hồi tâm nghĩ lại những gì đã qua.
Rằng tình Mẹ vẫn bao la,
Dẫu tình con đã cách xa nơi nào.
Rằng tình Mẹ vẫn dạt dào,
Dẫu tình con cứ nôn nao với đời.
Con nào có biết Mẹ ơi!
Vì con Mẹ đã chịu lời trước Cha.
Bao lần Mẹ đã hiện ra,
Khuyên quay về với Chúa Cha nhân hiền.
Khuyên con bỏ mọi tội khiên,
Quên đi hết những ưu phiền thế gian.
Về bên Mẹ sẽ ủi an,
Về bên Mẹ sẽ ban tràn ơn thiêng.
Về bên Mẹ, Mẹ dịu hiền,
Về bên Mẹ sẽ bình yên tâm hồn.
Về bên Mẹ đấng chí tôn,
Về bên Mẹ sẽ chữa hồn sạch trong.
Từ nay con quyết với lòng,
Sẽ không để Mẹ sầu mong một mình.
Đồi đây có Mẹ Hòa Bình,
Đồi đây có Mẹ đẹp xinh rạng ngời.
Đồi đây có Mẹ, Mẹ ơi!
Về đây viếng Mẹ giữa trời bao la.
Cùng chung tiếng hát lời ca,
Chung câu kinh với thiết tha tâm tình.
Tađêô Đào Duy Thiện,