Suy niệm Tin mừng Tuần VII Phục sinh



THỨ HAI TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 16, 29-33

SỨC NUÔI SỐNG

Này đến giờ - và giờ ấy đã đến rồi - anh em sẽ bị phân tán mỗi người mỗi ngả và để Thầy cô độc một mình. Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy. Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian." (Ga. 16, 32-33)

Kết thúc bài diễn từ trong bữa tiệc ly, các môn đệ đã tuyên xưng niềm tin : "Chúng con tin Thầy từ Thiên Chúa mà đến" và Đức Kitô đã bảo đảm với các ông : "Hãy tin, Thầy đã thắng thế gian". Xin cho chúng ta cũng biết tuyên xưng niềm tin của chúng ta như thế.

Nhưng cuộc thương khó đã làm cho lời tuyên xưng của các ông như giả dối : Các tông đồ bỏ Thầy một mình mặc cho sức mạnh của thế gian xổ lồng chống lại Đức Giêsu. Dầu thế, chân lý đã chế ngự toàn diện tấn bi kịch đó. Chính Đức Giêsu ra lệnh cho các kẻ thuộc về mình để kệ Người nộp mình chịu đau khổ trong tay quân thù. Người không tự bảo vệ. Những kẻ nghịch sẽ luôn luôn có. Nhưng sau cùng, tình yêu Thiên Chúa sẽ chiến thắng tất cả. Chúa Cha không bỏ rơi Con mình. Ngài yêu mến Con và mọi kẻ Con đã chọn để ở với mình.

Như thế, niềm trông cậy Kitô hữu đang treo mắc vào trời, không như một bằng khen làm ru ngủ mọi lo âu, sầu khổ, nhưng như một sức nuôi sống tình yêu của chúng ta mạnh mẽ tiến bước. Từ nay mãi mãi chúng ta là người của vĩnh cửu ban một trọng trách ở lại và biến đổi một thế giới hoang dại không Thiên Chúa. Là những người chứa chan niềm vui Thiên Chúa, mang trách nhiệm rao giảng nước trời để cho nhân loại được sống lại trong nước Chúa. Chúng ta sẽ không bao giờ ngừng tiến theo chân Người để phục vụ anh em chúng ta vì Người.

Nếu chúng ta để tâm suy nghĩ bài diễn từ của Chúa, chúng ta thấy được Đức Giêsu đã nói liên tiếp từ Chúa Cha, Thánh Thần và đến Người là Chúa Con : Chúa Cha chỉ nói qua Con, Con không làm gì cho ta mà không có Thánh Thần. Thánh Thần thuần thục hóa ta sống làm con Thiên Chúa. Vòng luân lưu mầu nhiệm này không bao giờ ngừng tăng trưởng trong ta và chung quanh ta. Ước chi chúng ta biết đón nhận mầu nhiệm này để không sống hời hợt như cánh bèo trôi dạt mà sống sâu thẳm như gốc rễ luôn luôn tiếp nhận nhựa sống mới. Sống đức tin không đơn giản nhờ trí thức, nhưng nhờ cam kết gắn bó chính bản thân đã quyết tâm xác tín một lần cho tất cả. Cần tiếp xúc lâu dài đi sâu vào cầu nguyện mới giúp ta cảm nghiệm được tiếng nói thiêng liêng sâu thẳm trong mình : "Hãy can đảm lên ! Thầy đã thắng thế gian".



THỨ BA TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 17, 1-11a

VINH QUANG THIÊN CHÚA

Nói thế xong, Đức Giêsu ngước mắt lên trời và cầu nguyện: "Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha. Thật vậy, Cha đã ban cho Người quyền trên mọi phàm nhân là để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Người. Mà sự sống đời đời đó là họ nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Đấng Cha đã sai đến, là Giêsu Kitô. (Ga. 17, 1-3)

Lời nguyện hiến tế của Đức Giêsu xoay quanh đề tài "vinh quang" "sự sống đời đời", đồng thời loan báo cho con người thấy sự kết hợp với Đức Kitô. Sau cùng chúng ta được thấu đạt tới nguồn phong phú dồi dào. Chúng ta thử tìm hiểu những khía cạnh của vinh quang Thiên Chúa. Cũng là vinh quang của chúng ta sau này.

Theo tự điển Kinh thánh, vinh quang của ai không đặt ở tiếng tăm, nhưng ở sự phong phú của bản chất con người. Từ ngữ vinh quang cho ta thấy những ý tưởng hàm chứa những chất nặng ký đầy tràn. Người vinh quang là người bản chất tốt đáng giá, đáng mến, đáng khâm phục. Vinh quang không phải là thứ phụ thuộc bên ngoài bản chất con người, nhưng ở sinh lực nội tâm vững chắc.

Khi Đức Giêsu cầu xin Chúa Cha : "Xin Cha tôn vinh Con để Con tôn vinh Cha" có thể nói : "Xin Cha ban cho Con một bản chất trọn vẹn vững chắc để Con cho Cha trọn vẹn giá trị vững chắc toàn hảo".

Vinh quang, theo từ ngữ Kinh thánh, còn là sự bày tỏ bản chất hữu thể. Vinh quang Giavê chính là Thiên Chúa bày tỏ uy lực huy hoàng, thánh thiện và sức mạnh linh diệu của Ngài. Vinh quang là sự biểu dương của Thiên Chúa phong phú về hữu thể hiện hữu dồi dào.

Trong ý nghĩa này, cuộc thương khó của Đức Giêsu là giờ phút bày tỏ cao nhất về vinh quang Thiên Chúa, Thiên Chúa bày tỏ thiện chí cứu độ của Ngài, bày tỏ bản chất tốt lành của hữu thể mình, bày tỏ ước muốn chia sẻ sự thánh thiện của mình với con người. Đức Giêsu đã nói : "Con đã tôn vinh Cha dưới đất. Con đã tỏ bản tính của Cha khi hoàn tất công trình Cha đã trao cho Con làm để cứu độ".

Chiều kích thứ ba của vinh quang Thiên Chúa hệ tại ở sự liên kết của chúng ta vào vinh quang này : "Và Con được tôn vinh nơi họ". Vinh quang của Đức Kitô sẽ hoàn tất trong vinh quang của Kitô hữu. Tùy theo chúng ta tham dự vào sự sống đời đời, vào sự sống của Thiên Chúa, chúng ta mới hoàn tất được sứ mệnh của Chúa Con, lúc đó Người mới được vinh quang và chúng ta được vinh quang với Người, nhờ Người và trong Người.



THỨ TƯ TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 17, 11b-19

ĐỨC KITÔ VÀ KITÔ HỮU

Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế gian; phần con, con đến cùng Cha. Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta. Khi còn ở với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ, và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời Kinh Thánh. Bây giờ, con đến cùng Cha, và con nói những điều này lúc còn ở thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con. Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như con đây không thuộc về thế gian. Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. Họ không thuộc về thế gian cũng như con đây không thuộc về thế gian. Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật. Như Cha đã sai con đến thế gian, thì con cũng sai họ đến thế gian. (Ga. 17, 11-18)

Chúng ta cùng tên : Kitô hữu và Kitô, chúng ta đã được xức dầu bởi Thiên Chúa, nghĩa là được chọn trao cho một sứ mệnh. Hôm nay, lời Đức Giêsu soi sáng cho ta hiểu rõ hơn về sự đồng căn tính và đồng sứ mệnh giữa Người và chúng ta.

Đây : Đức Giêsu đã liên kết chúng ta với Người, với công trình của Người : "Để họ nên một như chúng ta là một", "Họ không thuộc về thế gian cũng như Con đây không thuộc về thế gian", "Như Cha đã sai Con đến thế gian, thì Con cũng sai họ đến thế gian", "Con thánh hiến chính mình Con cho họ, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến". Chỗ khác chúng ta cũng thấy những câu tương đồng như thế : Anh em hãy thương yêu nhau như Thầy đã thương yêu anh em", "Người ta đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em", "Họ đã giữ lời Thầy, họ cũng giữ lời anh em".

Những điều quả quyết này của Đức Giêsu ném chúng ta vào trung tâm sức sống và sứ mệnh của Người. Chúng ta cần nghiêm chỉnh đón nhận lời của thánh Phaolô : "Anh em là thân thể của Đức Kitô". Đức Kitô là đầu, anh em là chi thể của thân thể Người.

Như thế, chúng ta cùng một đường đi như đầu tiếp với thân thể, cùng một hướng đích và một chỉ huy. Chúng ta còn phải cùng sống vâng phục và sẵn sàng như Chúa Con đối với Chúa Cha. Hơn nữa chúng ta còn chia sẻ mọi gần gũi của Đức Kitô với Thiên Chúa. Chúng ta là thân thể của Đức Kitô, nói cách khác, thân thể của Đức Kitô trong thế giới ngày nay. Chúng ta cùng tên, cùng gốc, chúng ta cần chia sẻ cùng đà tiến triển.

Khi ý thức được đồng căn tính, đồng sứ mệnh rồi, lúc đó một đòi hỏi khẩn thiết xuất hiện thúc đẩy chúng ta phải hiến con người mình, thể diện mình cho Đức Kitô. Chúng ta phải có trách nhiệm đáp lại cho những ai hát câu : "Tôi đi tìm dung nhan Chúa …". Một câu hỏi đang đè nặng trên chúng ta : "Anh em là thân thể của Đức Kitô, anh em là máu huyết của Đức Kitô, anh em là sự vui mừng, tình yêu và hòa bình của Đức Kitô : vậy anh em đã làm gì để nên giống Người ?



THỨ NĂM TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 17, 20-26

SỰ HỢP NHẤT TOÀN HẢO

Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào con, để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng ta. Như vậy, thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai con. (Ga. 17, 20-21)

Hiện nay, chúng ta thấy trong xã hội có nhiều thứ biến đổi tiến tới đỉnh hợp nhất như quy tụ thành những thị xã, đô thị, thành phố, những hiệp hội, liên hiệp. Ít lâu nay, chúng ta đã trở nên những thành viên không chỉ của một làng xã, một trường học, nhưng còn của một cộng đoàn, một khu vực bao gồm nhiều quốc gia.

Cơ cấu xã hội đang chuyển đổi thành nhóm như : hiệp hội công dân, cộng đồng căn bản, khối kinh tế, liên minh phòng thủ … Một triết gia đã quả quyết thế giới đang thành một làng xã nhờ những phương tiện giao thông tân tiến thần tốc.

Vũ trụ tiến tới hợp nhất dần dần như đáp lại lời kêu gọi của Đức Kitô : "Xin cho tất cả nên một trong chúng ta để thế gian tin rằng Cha đã sai Con".

Nhưng hợp nhất nên một không hẳn là mặc khải và là bằng chứng của Đức Kitô. Chúng ta có thể thành một nhóm duy nhất, một cộng đoàn tôn giáo tập trung vào chính mình mà không vào Thiên Chúa, thành những nhóm bất khả xâm phạm đối với người ngoài, bất khả chia cơm sẻ áo. Chúng ta có thể sống dưới một mái nhà mà không tạo nên một gia đình.

Hiện thời, chúng ta thấy nhiều sức mạnh dẫn lối chỉ đường đưa loài người đến hợp nhất. Mặc khải của Đức Kitô có mặt ở đó, như đang cưu mang nó, nhưng sự hiệp nhất toàn hảo chỉ thực hiện được trong Thiên Chúa : "Xin cho tất cả nên một trong Chúng Ta".

Những cộng đoàn Kitô hữu ngày nay có thể là dấu chỉ của sự hợp nhất toàn hảo này khi họ sống biết chia sẻ thực sự về đức tin, đức ái và hành động. Đó là một trong những vai trò của Giáo hội trong xã hội để giúp con người đạt tới vô cùng nhờ cố gắng tập trung vào Thiên Chúa.



THỨ SÁU TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 21, 15-19

LÃNH TRỌNG TRÁCH

Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giêsu hỏi ông Simôn Phêrô: "Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giêsu nói với ông: "Hãy chăm sóc chiên con của Thầy." Người lại hỏi: "Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Người nói: "Hãy chăn dắt chiên của Thầy." Người hỏi lần thứ ba: "Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?" Ông Phêrô buồn vì Người hỏi tới ba lần: "Anh có yêu mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giêsu bảo: "Hãy chăm sóc chiên của Thầy. (Ga. 21, 15-17)

Mùa Phục sinh sắp hoàn tất. Suốt mùa, chúng ta được Đức Kitô giáo huấn. Lời Người rao giảng cho chúng ta mỗi ngày giúp chúng ta gắn bó hơn với Người trong cuộc đời Kitô hữu đã rửa tội và được sống lại.

Sau phần giáo huấn của Đức Kitô, có lẽ chúng ta sẵn sàng gắn bó sâu hơn với Người. Nhận biết như Chúa là luôn luôn tiến sâu nữa. Hôm nay, chúng ta sẵn sàng trả lời những câu hỏi của Đức Giêsu như thánh Phêrô đã đáp lời Người : "Simon, con ông Giona, anh có mến Thầy hơn các anh em này không ?". Anh đã học biết Thầy, Thầy đã giới thiệu anh với Cha Thầy, bây giờ anh biết kế hoạch cứu độ loài người, Thầy yêu anh, Thầy đã tha thứ cho anh : vậy "Anh có mến Thầy không ?"

"Thưa Thầy, Thầy biết con mến Thầy", ba lần Phêrô đã quyết hứa lòng mộ mến Thầy. Tuy nhiên, Đức Giêsu không dừng lại đây, Người nhấn mạnh Phêrô phải lãnh trọng trách đối với những người khác : "Để chứng tỏ anh mến Thầy là anh phải yêu mến anh em". Thánh Gioan đã quả quyết : "Ai quả quyết mến Chúa mà không yêu anh em là kẻ nói dối ?".

Lãnh trọng trách còn đi xa hơn nữa : mỗi lần gắn bó với ai, luôn luôn hy sinh sức khỏe, tự ái, tự do của mình cho người ấy : "Anh sẽ phải giang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn đến".

Tình yêu Đức Giêsu luôn luôn kêu gọi ta từ bỏ, hy sinh đến chết. Yêu người khác đến độ trở nên tôi tớ để làm theo ý muốn của họ, đáp lại mọi ước ao của họ. Tình yêu phải chịu lệ thuộc.

Chúng ta đã được Đức Giêsu giáo huấn, được Ngài dẫn vào hiệp thông với Chúa Cha. Chúng ta đã học yêu mến Chúa. Bây giờ chúng ta hãy chọn : chúng ta có biết tự giữ lấy mọi lời đó cho mình không ? Tình yêu mến Chúa của chúng ta chỉ là một thứ tình cảm chóng qua hay là một sức mạnh thúc đẩy chúng ta phục vụ.



THỨ BẢY TUẦN 7 PHỤC SINH

Ga. 21, 20-25

VỀ THÁNH GIOAN

Vậy khi thấy người đó, ông Phêrô nói với Đức Giêsu: "Thưa Thầy, còn anh này thì sao?" Đức Giêsu đáp: "Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy." (Ga. 21, 21-22)

Thánh Gioan lúc bảy mươi tuổi bắt đầu viết Tin mừng làm chứng về Đức Giêsu. Hôm nay, Ngài ký vào lời chứng này.

Ngôn từ cuốn Tin mừng này đôi khi khó hiểu, bí ẩn, sâu kín, mang lại kinh nghiệm dày dạn sâu lắng của đời sống Kitô giáo, đời sống phục sinh. Ngài truyền lại cho chúng ta kiến thức về Đức Kitô sau khi đã cầu nguyện, suy niệm lâu dài mãi tới già.

Mấy tuần mùa phục sinh Ngài loan báo cho chúng ta Tin mừng về : sự tái sinh bởi Thánh Thần, chia sẻ bánh hằng sống, niềm hy vọng phục sinh, tiếp nhận mục tử tốt lành, ban Thánh Thần, thánh Gioan giới thiệu chúng ta vào hiệp thông với Chúa Cha. Hơn nữa, ngài còn xác định về những đòi hỏi phải theo Đức Kitô : Sự cần thiết phải tin, nhận lãnh những dấu chỉ, đức tin vào lời chứng về Đức Kitô, trông cậy vào Đấng Thiên Chúa sai đến.

Đến lượt, chúng ta cần cảm nghiệm sâu sắc về đời sống của Đức Kitô. Nhờ thế, chúng ta là nhân chứng về những sự kiện cao cả của Thiên Chúa trong lịch sử lúc này. Lời chứng của chúng ta rất cần cho thế gian. Mỗi người trong chúng ta, tùy theo cách thức và đặc sủng của mình, phải loan báo Tin mừng đã sống thực trong đáy lòng con tim chúng ta.

Mỗi người chúng ta phải lớn tiếng rao giảng lời chứng của mình về Đức Kitô hàng ngày. Lời rao giảng Tin mừng trong phụng vụ được các tông đồ truyền lại cho chúng ta, giúp chúng ta làm sống lại lời Tin mừng đến tận các bàn giấy, các nhà máy, và các gia đình.

Chúng ta không nên đợi những người khác bắt đầu sống theo Đức Kitô, rồi chúng ta mới bắt đầu thi hành ý Người. Hãy nhờ chính lời của Người nói với Phêrô : "Dù Thầy muốn cho người ấy cái gì, dù Thầy định cho những người khác thế nào, thì việc gì đến anh ? Phần anh, anh hãy theo Tôi".
Mới hơn Cũ hơn