Diễn văn của Đức Thánh Cha Lêô gửi hàng Giáo phẩm Giáo phận Rôma
Thứ Năm, ngày 12 tháng Sáu năm 2025
Xin một tràng pháo tay thật lớn cho tất cả mọi người đang hiện diện nơi đây, và cho tất cả các linh mục và phó tế của giáo phận Rôma!
Anh em linh mục, Phó tế đang thi hành tác vụ tại giáo phận Rôma và quý chủng sinh thân mến, tôi xin gửi lời chào thân ái và thân tình đến tất cả anh em!
Tôi cảm ơn Đức Hồng Y Giám quản vì những lời chào mừng và bài giới thiệu của ngài, đã nói lên đôi điều về sự hiện diện của anh em trong thành phố này.
Tôi mong muốn được gặp gỡ anh em để làm quen với anh em và để bắt đầu đồng hành cùng anh em. Tôi cảm ơn anh em vì cuộc sống đã hiến dâng để phục vụ Nước Trời, vì những công việc khó nhọc hằng ngày, vì lòng quảng đại lớn lao trong việc thi hành tác vụ, vì tất cả những gì anh em sống trong thầm lặng và đôi khi đi kèm với khổ đau hay hiểu lầm. Anh em thực hiện những chức vụ khác nhau, nhưng tất cả anh em đều quý giá trước mặt Thiên Chúa và trong việc chu toàn kế hoạch của Người.
Giáo phận Rôma chủ tọa trong đức ái và trong sự hiệp thông, và có thể chu toàn sứ mạng này là nhờ mỗi người trong anh em, trong mối dây ân sủng với Giám mục và trong trách nhiệm chung sinh hoa kết quả cho toàn thể dân Chúa. Giáo phận của chúng ta thực sự là một giáo phận đặc biệt, bởi vì nhiều linh mục đến từ nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là để học tập; và điều này ngụ ý rằng công việc mục vụ, nhất là tôi đang nghĩ đến các giáo xứ, cũng được đánh dấu bởi tính phổ quát này và sự đón nhận lẫn nhau mà nó đòi hỏi.
Bắt đầu chính xác từ viễn cảnh phổ quát mà Rôma mang lại, tôi muốn chân thành chia sẻ với anh em một vài suy tư.
Điểm thứ nhất, một điểm đặc biệt gần gũi với trái tim tôi, đó là sự hiệp nhất và hiệp thông. Như chúng ta biêt, trong lời nguyện được gọi là “hiến tế”, Chúa Giêsu đã xin Chúa Cha cho dân Người được nên một (x. Ga 20-23). Chúa biết rõ rằng chỉ khi kết hợp với Người và hiệp nhất với nhau, chúng ta mới có thể sinh hoa trái và làm chứng một cách đáng tin cậy cho thế giới. Sự hiệp thông linh mục đoàn ở Rôma này được tạo thuận lợi bởi một thực tế là, theo truyền thống lâu đời, việc sống chung là điều quen thuộc, trong các nhà xứ cũng như trong các học viện hoặc các nơi cư trú khác. Linh mục được mời gọi trở thành người của sự hiệp thông, bởi vì họ là người đầu tiên sống điều đó, và liên tục nuôi dưỡng nó. Chúng ta biết rằng sự hiệp thông ngày nay bị cản trở bởi một bầu khí văn hóa vốn cổ vũ sự cô lập hoặc quy về mình. Không ai trong chúng ta được miễn trừ khỏi những cạm bẫy này vốn đe dọa sự vững chắc của đời sống thiêng liêng và sức mạnh của tác vụ chúng ta.
Nhưng chúng ta phải tỉnh thức bởi vì, ngoài bối cảnh văn hóa, sự hiệp thông và tình huynh đệ giữa chúng ta còn gặp phải một số trở ngại, có thể nói là, “nội tại”, liên quan đến đời sống Giáo hội của giáo phận, các mối quan hệ liên vị, và cả những gì cư ngụ trong tâm hồn, đặc biệt là cảm giác mệt mỏi nảy sinh vì chúng ta đã trải qua những khó khăn cụ thể, vì chúng ta không cảm thấy mình được thấu hiểu và lắng nghe, hoặc vì những lý do khác. Tôi muốn giúp anh em, đồng hành cùng anh em, để mỗi người có thể tìm lại sự thanh thản trong thừa tác vụ của mình; nhưng chính vì lý do này mà tôi xin anh em hãy nhiệt tâm trong tình huynh đệ linh mục, vốn bắt nguồn từ một đời sống thiêng liêng vững chắc, trong cuộc gặp gỡ với Chúa và trong việc lắng nghe Lời Người. Được nuôi dưỡng bởi nhựa sống này, chúng ta có thể có những mối quan hệ thân hữu, vượt lên nhau về mặt tôn trọng (x. Rm 12:10); chúng ta cảm thấy cần đến người khác để lớn lên và để nuôi dưỡng cùng một động lực của Giáo hội.
Sự hiệp thông cũng cần được chuyển thành sự dấn thân trong giáo phận này: với những đặc sủng đa dạng, với những con đường đào tạo khác nhau và ngay cả với những phục vụ khác nhau, nhưng nỗ lực để duy trì nó phải là một. Tôi xin tất cả anh em hãy chú ý đến hành trình mục vụ của Giáo hội này, một Giáo hội địa phương, nhưng vì người lãnh đạo nó cũng là phổ quát. Cùng nhau bước đi luôn là một sự bảo đảm cho lòng trung thành với Tin Mừng; cùng nhau và trong sự hòa hợp, nỗ lực làm phong phú Giáo hội bằng đặc sủng của riêng mình nhưng luôn mang trong tim một thân thể duy nhất mà Đức Kitô là Đầu.
Điểm thứ hai tôi muốn gửi đến anh em là sự gương mẫu. Nhân dịp lễ truyền chức linh mục vào ngày 31 tháng Năm vừa qua, trong bài giảng tôi đã nhắc lại tầm quan trọng của sự lương thiện trong đời sống, dựa trên lời của Thánh Phaolô nói với các kỳ mục ở Êphêsô: “Chính anh em biết tôi đã sống giữa anh em như thế nào” (Cv 20:18). Với trái tim của một người cha và một mục tử, tôi xin anh em, tất cả chúng ta hãy cam kết trở thành những linh mục đáng tin cậy và gương mẫu! Chúng ta ý thức được những giới hạn của bản tính và Chúa biết rõ chúng ta. Nhưng chúng ta đã nhận được một ân sủng phi thường, chúng ta đã được giao phó một kho tàng quý giá mà chúng ta là những thừa tác viên, những tôi tớ. Và người tôi tớ thì đòi hỏi phải trung thành. Không ai trong chúng ta được miễn trừ khỏi những cám dỗ của thế gian và thành thị, với hàng ngàn lời mời chào, thậm chí có thể kéo chúng ta ra khỏi ước muốn sống cuộc sống thánh thiện, gây ra một sự san bằng trong đó các giá trị sâu xa của chức linh mục bị mất đi. Hãy để mình một lần nữa được tiếng gọi của Thầy lôi cuốn, để cảm nhận và sống tình yêu thuở ban đầu, điều đã thúc đẩy anh em đưa ra những lựa chọn quan trọng và những hy sinh can đảm. Nếu chúng ta cùng nhau cố gắng sống gương mẫu trong một cuộc đời khiêm tốn, thì chúng ta sẽ có thể thể hiện sức mạnh đổi mới của Tin Mừng cho mọi người.
Một điểm cuối cùng tôi muốn gửi đến anh em là nhìn vào những thách đố của thời đại chúng ta từ quan điểm ngôn sứ. Chúng ta lo lắng và buồn phiền trước mọi điều xảy ra hằng ngày trên thế giới: Chúng ta bị tổn thương bởi bạo lực gây ra chết chóc. Chúng ta bị thách thức bởi bất bình đẳng, nghèo đói, nhiều hình thức bị gạt ra bên lề xã hội, nỗi đau khổ lan rộng mang hình hài của một sự bất an không còn chừa một ai. Và đây không phải là những thực tại xa xôi, cách xa chúng ta, mà đúng hơn chúng còn ảnh hưởng đến cả thành phố Rôma của chúng ta, vốn bị đánh dấu bởi nhiều hình thức nghèo đói và những tình trạng khẩn cấp nghiêm trọng như vấn đề nhà ở. Một thành phố mà trong đó, như Đức Thánh Cha Phanxicô đã nhận xét, “vẻ đẹp vĩ đại” và sự quyến rũ của nghệ thuật cũng phải đi đôi với “sự trang hoàng giản dị và hoạt động bình thường của các địa điểm và hoàn cảnh trong cuộc sống đời thường. Bởi vì một thành phố đáng sống hơn cho người dân của nó thì cũng sẽ chào đón tất cả mọi người hơn” (Bài giảng ngày 31 tháng 12 năm 2023, giờ Kinh chiều).
Chúa đã muốn chúng ta ở trong thời đại này, một thời đại đầy những thách đố mà đôi khi dường như vượt quá sức của chúng ta. Chúng ta được mời gọi đón nhận những thách đố này, diễn giải chúng theo tinh thần Tin Mừng, trải nghiệm chúng như những cơ hội để làm chứng. Chúng ta đừng trốn tránh chúng! Sự dấn thân mục vụ, cũng như việc học tập, trở thành trường học để chúng ta học cách xây dựng Nước Thiên Chúa trong lịch sử phức tạp và đầy thách đố ngày nay. Trong thời gian gần đây, chúng ta đã có gương của các vị linh mục thánh thiện, những người đã có thể kết hợp lòng say mê lịch sử với việc loan báo Tin Mừng, như Don Primo Mazzolari và Don Lorenzo Milani, những vị ngôn sứ của hòa bình và công lý. Và ở đây, tại Rôma, chúng ta đã có Don Luigi Di Liegro, người đã đối mặt với những cảnh đời nghèo đói, đã cống hiến cuộc đời mình để tìm kiếm những con đường công lý và thăng tiến con người. Chúng ta hãy kín múc sức mạnh từ những tấm gương này để tiếp tục gieo rắc những hạt giống thánh thiện trong thành phố của chúng ta.
Anh em thân mến, tôi xin bảo đảm với anh em về sự gần gũi, lòng thương mến và sự sẵn sàng đồng hành cùng anh em. Chúng ta hãy phó dâng đời sống linh mục của mình cho Chúa, và hãy cầu xin Người để có thể lớn lên trong sự hiệp nhất, gương mẫu và trong sự dấn thân cách ngôn sứ để phục vụ thời đại của chúng ta. Chớ gì chúng ta được đồng hành bởi lời kêu gọi tha thiết của Thánh Augustinô, người đã nói: “Hãy yêu mến Giáo hội này, hãy ở trong Giáo hội thánh thiện này, hãy là chính Giáo hội này; hãy yêu mến Vị Mục Tử Nhân Lành, vị Hôn Phu tuyệt mỹ, Đấng không lừa dối ai, Đấng không muốn một ai phải hư mất. Cũng hãy cầu nguyện cho những con chiên tản lạc; để chúng cũng được đến, để chúng cũng nhận biết Người, để chúng cũng yêu mến Người; để chỉ có một đoàn chiên và một mục tử” (Bài giảng 138, 10).
Xin cảm ơn anh em.
G. Võ Tá Hoàng