Xuân ở một miền quê khác

XUÂN Ở MỘT MIỀN QUÊ KHÁC

Francis assisi Lê Đình Bảng



1. 

Có loài hoa nào, lạ đời, xuyên tuyết ?
Như kẻ tha hương, chạnh nhớ, thèm về
Cái ổ rơm, bờ duối dại, đường đê...
Và hết thảy những gì đang tàn lụi ...
Nhớ nồi nước, nấu vỏ bòng, vỏ bưởi
Bếp liu riu, bồng gạch đỏ riêu cua
Quê hương ơi, trong ngọn gió đầu mùa
Nắm lá thuốc, mẹ xao vàng, hạ thổ
Nhớ từng mảnh chai, mảnh sành, vôi vữa
Mồ hôi cha thấm bộ ghế chân quỳ
Tha hương hề, ai là bạn cố tri ?
Nghêu ngao hát bản tình ca yêu dấu
Cánh quýt cánh cam lưng chừng hàng giậu
Vợ chồng sáo nâu trên nóc nhà thờ...
Tất cả lúc này nhoà nhạt trong mơ...
Ách nước, tai trời?Corona virus ?

2.

Chỉ gang tấc, nhưng làm sao đến được ?
Bên ấy, bên đây, mai nở rực vàng
Nhắn giùm ta, về Trà Kiệu, La Vang
Những miền đất đẫm lời kinh cầu nguyện
Bởi có lúc, đành im hơi, lặng tiếng
Để tập nghe, tập nói giọng nước ngoài
Lại một lần, phải hoá kiếp Lão Lai
Sống là sống, mượn linh hồn người khác
Ta lầm lũi, như con chim tha hạt
Ta ngu ngơ, như anh Mán về thành
Dinh tê rồi, lòng vẫn ở non xanh
Nghe lá hát, nhói đau niềm cố quốc
Thấy cái bóng mình hắt hiu, dài thượt
Mỗi đêm về, nằm trở giấc, lơ mơ
Ngó ngoài hiên, bông tuyết nõn, nhung tơ
Nghe con suối reo vui bên ghềnh núi
Đâu, thấp thoáng, ngựa thồ đi, đỏ bụi
Giữa hoang vu, là sen súng, bãi bờ
Chiều nay, một mình, trễ chuyến metro
Chưa nóng chỗ, đã ầm ào vun vút

3.

Cố nhắm mắt, nhẩm lời khuyên nhẫn nhục
Làm trẻ con, chơi trận giả cờ lau
Cái thuở nhà nghèo, ngất ngưởng lưng trâu
Sáng ra đồng cói, mờ mờ sương phủ
Như hạt thóc trổ mầm vừa mưng nhú
Xóm mình, nay thêm mấy hộ da màu
Vừa đông vui, vừa đắp đổi, thương nhau
Họ cũng líu lo như con chim khách
Là miền đất vừa xôn xao quy hoạch
Còn thơm tho mùi kẻ gỗ, xây hồ
Có những cô nàng duyên dáng hái nho
Áo váy với khăn choàng màu xanh cốm
Mở vội lá thư tình ra, đọc trộm
Thấy rưng rưng muôn rạo rực lòng mình
Của quê nhà, thời giặc giã, chiến chinh
Chiều giáp Tết, chút hanh hao, chớm lạnh
Loanh quanh mãi, chuỗi ngày đời nhàm chán...
Tít xa xăm, rồi trở lại ban đầu
Người và xe rồng rắn nối đuôi nhau
Như trốn nợ giữa chiều ba mươi Tết

4.

Có nhiều thứ, tưởng chừng như mất biệt
Như cái nôn nao, giục giã quê nhà
Bổi hổi bồi hồi, ta vẫn là ta
Cậu bé ngày xưa tung tăng xứ đạo
Nay, pha tạp, những đổi dời, giông bão
Một vòng xoay sinh tử, tính từng ngày
Để rộn ràng cùng Âu Mỹ, Đông, Tây
Hớp từng ngụm một, cà phê nóng bỏng
Những câu chữ mới lần đầu, ngập ngọng
Những thói quen mình chưa dễ rập khuôn
Mãi mà không sao vơi bớt nỗi buồn
Bởi đã thấm sâu tận cùng vô thức
Này, Đường Tăng, thỉnh kinh bên Tây Vực
Còn bao nhiêu hệ luỵ gửi cho đời ?
Một mình tôi, sao gánh nổi thân tôi
Giữa mê chấp và trùng trùng duyên khởi ?
Có đôi lúc, không cầm lòng, nóng vội
Hỏi, mình là ai trong cõi ta bà ?
Niệm một lời kinh, xin Chúa thứ tha
Con, người lính gác, đêm đêm chờ sáng.
Xin đừng chấp, những hoàng hôn chạng vạng
Ngày đầu Xuân ở xứ lạ, chưa quen....
Chỉ mong một ngày, nước lớn, thuyền lên
Trăm nhung nhớ vẫn đong đầy mắt biếc.



Mới hơn Cũ hơn